CHÚA LÀM GÌ
Ở HỎA NGỤC
“Đức
Giêsu đáp: ‘Ai yêu mến Thầy thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ
yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy.
Ai không yêu mến Thầy thì không giữ lời Thầy. Và lời anh em nghe
đây không phải là của Thầy, nhưng là của Chúa Cha, Đấng đã sai
Thầy.
Các
điều đó, Thầy đã nói với anh em, đang khi còn ở với anh em.
Nhưng Đấng bảo trợ là Thánh Thần Chúa Cha sẽ sai đến nhân danh
Thầy. Đấng đó sẽ dạy anh em mọi điều và sẽ làm cho anh em nhớ
lại mọi điều Thầy đã nói với anh em.
Thầy
để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy.
Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao
xuyến cũng đừng sợ hãi. Anh em đã nghe Thầy bảo: Thầy ra đi và
đến cùng anh em. Nếu anh em yêu mến Thầy thì hẳn anh em đã vui
mừng vì Thầy đi về cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao trọng hơn
Thầy. Bây giờ, Thầy nói với anh em trước khi sự việc xảy ra, để
khi xảy ra, anh em tin.’”
(Ga 14, 23-29)
***
Đoạn Tin
Mừng của Thánh Gioan trên đây rất sâu sắc và phong phú. Để hiểu
rõ đoạn Phúc Âm đó, thiết tưởng nên nhờ vào nguồn mạch minh
triết của Thánh Tôma Aquinô.
Thiên
Chúa ở trong hỏa ngục?
Thánh
Tôma Aquinô trong sách “Summa Contra Gentiles”
(“Tổng Luận Về Việc Đối Phó Với Dân Ngoại”) đã đặt câu
hỏi: “Thiên Chúa ở khắp nơi không?” Rồi tiếp theo đường
lối luận lý khúc chiết như thường lệ, ngài đã hỏi thêm: “Thiên
Chúa có ở trong hỏa ngục không?” Và thánh nhân hỏi tiếp: “Thiên
Chúa làm gì ở trong hỏa ngục?” Sau cùng ngài tự trả lời: “Thiên
Chúa ở trong hỏa ngục để yêu thương những kẻ bị đọa đày”.
Những người
bị đọa đày ở trong hỏa ngục có thể từ chối việc yêu mến Thiên
Chúa nhưng họ không thể làm gì để ngăn chặn Thiên Chúa yêu
thương họ, bởi vì Thiên Chúa là Thiên Chúa và “Thiên Chúa
là tình yêu”. Giờ đây, nếu chúng ta ngạc nhiên và tự hỏi
tiến trình suy luận đó có liên hệ gì đến đoạn Phúc Âm của Thánh
Gioan trên đây không? Câu trả lời là có.
Thánh Tôma
chỉ làm chứng về sự kiện Thiên Chúa luôn yêu thương chúng ta và
yêu thương mãi mãi, bất kể chúng ta là ai hay chúng ta làm gì và
cho dù chúng ta sống trên đời nầy, lên thiên đàng hay xuống hỏa
ngục.
Thánh
Grêgôriô Nyssa sống vào cuối thế kỷ thứ tư ở miền
Trung nước Thổ-Nhĩ-Kỳ, đã đặt câu hỏi như sau: “Các bạn có
muốn biết sự khác biệt giữa sự cứu rỗi và kiếp đọa đày, giữa
thiên đàng và hỏa ngục không?”
Và đây là
thí dụ mà Thánh Grêgôriô đã trưng dẫn: Bạn hãy nghĩ tới một ngày
đẹp trời nào đó, với ánh nắng rực rỡ. Khi bạn đi ra ngoài đường,
dưới ánh nắng chói lọi, bạn sẽ có kinh nghiệm về ánh nắng mặt
trời như là cái gì dễ chịu, thích thú, kỳ diệu, hứng khởi.
Rồi ngài
nói tiếp: Giờ đây bạn thử tưởng tượng một người nào đó bị đau
mắt nặng và cũng đi ra ngoài nắng như vậy. Vì con mắt bị bệnh,
người đó lại có kinh nghiệm về ánh nắng mặt trời một cách khác
hẳn: ánh nắng mặt trời như là cái gì khó chịu, nhức nhối, tai
hại, làm cho lòa mắt…và họ không thể chịu đựng được, chỉ
muốn đi xa hẳn ánh nắng mặt trời.
Và Thánh
Grêgôriô kết luận: Đó, thiên đàng và hỏa ngục cũng hoàn toàn
giống như thế đó. Thiên đàng và hỏa ngục cũng là một. Cả hai
hoàn toàn giống nhau. Sự khác biệt giữa hai thực thể đó là có
người muốn thiên đàng và có người không muốn.
Nếu bạn
muốn thiên đàng, bạn sẽ run lên vì cảm động. Nếu bạn không muốn
thiên đàng – và điều đó thật tai hại – bạn vẫn sẽ được Thiên
Chúa âu yếm nhưng trái với ý muốn của bạn, bởi vì bạn không thể
ngăn cản Thiên Chúa yêu thương bạn được. Thiên Chúa là tình yêu.
Bạn không thể ngăn cản Thiên Chúa là Thiên Chúa của tình yêu.
Hỏa ngục chỉ có đối với Satan vì Satan được Thiên Chúa âu yếm
trái với ý muốn của nó.”
Ân sủng
Chúng ta có
một cụm từ đặc biệt để diễn tả tình yêu Thiên Chúa. Đó là cụm từ
“ân sủng” (“grace”). Cụm từ đó xuất phát
bởi tiếng La-tinh 'gratis'có nghĩa là 'cho
không' (free). Ân sủng là một tặng phẩm 'nhưng không'
của Thiên Chúa. Chúng ta không thể làm gì để được hưởng hay đáng
được ân sủng. Người ta bảo mọi sự là ân sủng của Thiên Chúa.
Người ta nói ân sủng của Thiên Chúa ở khắp nơi. Chúng ta không
thể xa rời ân sủng được.
Và người ta
cũng thường nói là mọi sự hiện hữu được bởi vì Thiên Chúa yêu
thương. Tình yêu Thiên Chúa là lý do mà chúng ta tồn tại. Cái
ghế mà chúng ta đang ngồi trên đó cũng là ân sủng của Thiên
Chúa. Nếu Thiên Chúa không còn yêu thương cái ghế đó nữa tức thì
sự hiện hữu của nó bị chấm dứt ngay.
Thực phẩm
chúng ta ăn vào, những người chúng ta yêu thương…là những ân
sủng của Thiên Chúa. Mỗi một sinh vật hay sự vật đều được Thiên
Chúa sáng tạo và Ngài yêu thương hết mọi tạo vật của Ngài, bởi
vì Thiên Chúa đã cấu trúc toàn bộ hệ thống đó!
Khi đề cập
như trên, một vấn nạn được đặt ra, có tính cách siêu hình. Chúng
ta là chúa tể về việc lãng quên những thực tại kỳ diệu ở
chung quanh chúng ta. Chúng ta thật đáng trách vì thường xuyên
quên bẵng những hồng ân Thiên Chúa ở trong đời sống chúng ta.
Cái nháy
mắt và nhịp tim đập
Khi chúng
ta khởi đầu đọc bài suy niệm nầy, mắt chúng ta đã chớp liên hồi.
Và cho đến giây phút nầy đây, chúng ta đã không đếm số lần mắt
mình đập là bao nhiêu, trừ khi chúng ta cảm thấy bài viết nầy vô
vị, nhàm chán. Nhưng biết đâu có người sẽ nói: “Tôi đã đếm
được con số 5,666 cái chớp mắt!!!” Đúng hay sai, chúng ta
không rõ.
Vấn đề là
khi chúng ta chớp mắt – cho dẫu chúng ta đã làm việc đó thường
xuyên – chúng ta đã không nhận ra điều đó. Chúng ta đã chớp mắt
một cách tự động. Chúng ta không nhận thấy mắt chớp, cho tới khi
chúng ta không thể chớp mắt được nữa. Chính khi chúng ta không
thể chớp mắt được thì sự chớp mắt trở nên quan trọng. Nếu chúng
ta bị bệnh tê liệt Bell thì chúng ta không thể chớp mắt
được.
Cũng thế,
con tim chúng ta đập không ngừng. Nhưng chúng ta không bao giờ
nhận ra nhịp đập của con tim cho tới khi tim đập nhanh lên hay
chậm lại hoặc ngừng đập. Nếu tim ngưng hẳn, chúng ta cũng không
nhận ra nhịp tim đập nữa. Đã quá trể rồi! Nhưng người khác sẽ
nhận ra điều đó khi chúng ta ngã quỵ trên sàn nhà.
Đối với
dưỡng khí cũng thế. Không ai để ý cho tới khi dưỡng khí đã cạn
kiệt và không còn khí thở nữa. Chúng ta không để ý tới những gì
luôn luôn có mặt ở đó, nơi bản thân chúng ta hay bên cạnh chúng
ta.
Thời
gian linh thánh
Có những
thời gian được chúng ta gọi là 'thời gian linh thánh'. Dĩ
nhiên, mọi thời gian là linh thánh hết. Và nếu thế, tại sao có
một số thời gian được chúng ta gọi là 'thánh'.
Chúng ta gọi Chúa nhật là thánh. Chúng ta có những ngày nghỉ lễ
(“holidays” = “ngày thánh”) bắt buộc. Chúng ta có
Thứ Năm tuần Thánh, Thứ Sáu tuần Thánh và Thứ Bảy tuần Thánh.
Chúng ta có mùa Chay Thánh. Ý nghĩa như thế nào khi chúng ta nói
Bốn Mươi Ngày Chay Thánh là mùa thánh?
Chắc chắn
điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa hiện diện trong bốn mươi
ngày mùa Chay nhiều hơn trong ba trăm hai mươi lăm ngày kia còn
lại trong năm. Tuy nhiên, chúng ta vẫn gọi Chúa nhật là ngày
thánh. Chúng ta gọi ngày đó là 'ngày của Chúa'. Nhưng
chúng ta không nói thứ năm là ngày của Chúa. Chúng ta không nói
Chúa tới văn phòng Chúa nhật mà không tới ngày thứ năm.
Nhiều người
tưởng Chúa vắng mặt ở văn phòng từ thứ hai đến thứ bảy và Chúa
chỉ xuất hiện vào Chúa nhật. Thiên Chúa ở trong văn phòng chúng
ta mỗi ngày bởi vì mỗi ngày là ngày của Chúa, và mỗi mùa là mùa
thánh.
Nhưng chúng
ta không thấy sự thật như vậy. Đó là vấn đề của chúng ta và
chúng ta phải chấp nhận điều đó. Chúng ta không chú ý đến điều
đang xảy ra với chúng ta và điều đó vẫn luôn luôn là vậy. Vì lý
do đó, chúng ta đã để Chúa nhật riêng ra ngõ hầu chúng ta là
những thành phần của cộng đồng dân Chúa có thể quan tâm đến sự
kiện kỳ diệu là mỗi ngày và mỗi mùa là những hồng ân của Thiên
Chúa.
Đó cũng là
lý do tại sao chúng ta tề tựu ở trong nhà thờ để tạ ơn Chúa và
gọi thánh đường là một nơi thánh. Nhưng đó không có nghĩa là
Thiên Chúa hiện diện ở trong nhà thờ nhiều hơn và Ngài hiện diện
ít hơn ở bãi đậu xe, trên xa lộ, trong siêu thị, nơi quán rượu,
ở phòng khách và tất cả những chỗ khác mà chúng ta thường lui
tới? Không, điều đó không hợp với sự hiểu biết về linh đạo Kitô
giáo.
Không
gian thánh
Những địa
điểm nói trên cũng là những nơi thánh, bởi vì hồng ân của Chúa
ban phát khắp nơi. Dĩ nhiên, chúng ta cần thánh hiến một nơi
chốn riêng biệt, không phải vì Chúa ở nơi đó mà thôi, nhưng đúng
hơn và kỳ diệu thay, Thiên Chúa ở khắp nơi trên quả địa cầu,
trên thiên đàng hay dưới hỏa ngục. Đó là điểm tuyệt hảo đối với
lối suy tư và linh đạo Kitô giáo. Đó là tư duy và linh đạo nhằm
nhào nắn chúng ta trở thành cộng đồng dân Chúa mà chúng ta được
mời gọi.
Elizabeth Barrett Browning
đã đặt câu hỏi: “Nếu trái đất bừng cháy bởi ngọn lửa của
Thiên Chúa, tại sao chúng ta ngồi đó đây để nhặt những quả dâu
chín?” Nữ sĩ muốn hỏi tại sao chúng ta đã mất ý niệm về ân
sủng, ý niệm về thế giới là thánh, về mọi sự là thánh và mọi sự
là một bí nhiệm? Đó là những vấn nạn lớn lao.
Chúng ta
rất cần một nhãn quan và một linh đạo gây cảm hứng cho chúng ta
để sống một cuộc sống cao quí hơn. Chúng ta cần tề tựu ở một nơi
riêng biệt được gọi là thánh đường hay nhà thờ, từ Chúa nhật nầy
sang Chúa nhật khác, để chúng ta có thể tán tụng hết mọi hồng ân
Thiên Chúa và đặc biệt thay, chỗ độc nhất của Ngài là
ở trong đời sống chúng ta và trong tạo vật của
Ngài là chính chúng ta.
LM Vincent
Travers, OP
Hương Vĩnh
chuyển ngữ
No comments:
Post a Comment