Những Khái Niệm Căn Bản Về Ơn Gọi
LM. JBM. Phương Anh, CSJB
Ơn Gọi là gì?
Ðể trả lời cho vấn đề, trước hết, chúng ta cần nói qua khái niệm về hai chữ “Ơn gọi”.
ƠN GỌI THỨ NHẤT: LÀM CON THIÊN CHÚA
Thời điểm ơn gọi thứ nhất đến với mỗi
người chúng ta có thể mỗi khác: người được rửa tội từ khi mới sinh,
người lúc lên mười, hai mươi, có người mãi đến lúc về chiều mới lần đầu
tiên gặp được Chúa… Nhưng chung quy, tất cả chúng ta, những người Kitô
hữu đều có ơn gọi này ơn gọi làm con Thiên Chúa. Ðây là một ơn Chúa ban
cho chúng ta cách nhưng không, là một món quà vô giá mà không phải ai
cũng có – Chúa ban cho ai, người ấy được. Người ta có thể tốn cả triệu
đôla mà chưa chắc đã mua được món quà này. Ðây chính là ơn gọi thứ nhất
trong cuộc đời của một con người, chúng ta gọi là ơn gọi căn bản và phổ
quát, căn bản vì là ơn gọi đầu tiên, phổ quát vì chung cho mọi người
Kitô hữu.
Qua phép Rửa, Thiên Chúa thông ban ơn
cứu độ cho chúng ta trong Ðức Giêsu Kitô. Việc gia đình ông Noê được cứu
thoát khỏi nước lụt đại hồng thủy được kể lại trong Cựu Ước là hình ảnh
tiên báo cho Bí Tích Rửa Tội sau này trong thời Tân Ước. Trong Phép
Thanh Tẩy, Thiên Chúa giơ tay Ngài ra để cứu thoát chúng ta khỏi những
trận lụt của khốn khổ, khỏi sự nhận chìm trong những vũng bùn sâu của
tội lỗi. Hơn nữa, sau khi Chúa cứu thoát ông Noê khỏi bị lụt, Ngài đã
tạo nên chiếc cầu vồng như dấu chỉ của Tình yêu và lòng thương xót của
Ngài. Cầu vồng là một dấu hiệu cho biết rằng, lụt lội và nguy hiểm đã
qua rồi. PHÉP RỬA TỘI là CHIẾC CẦU VỒNG CỦA NGƯỜI KITÔ HỮU. Ngay cả sau
khi chúng ta lãnh nhận Bí tích Rửa tội, chúng ta sẽ vẫn còn thấy những
đám mây ác thần vây phủ chúng ta; chúng ta sẽ vẫn còn thấy những tiếng
sấm gầm vọng từ xa của thù địch chỉ muốn tiêu diệt chúng ta. Nhưng Bí
tích Rửa tội luôn làm cho chúng ta ý thức rằng, chúng ta không phải sợ
hãi những thứ sấm sét bão tố đó đang đe dọa cuộc sống chúng ta. Bí tích
Rửa tội vẫn luôn luôn là dấu chỉ của lòng thương xót và Tình yêu Thiên
Chúa, qua đó, Ngài không cho phép nước lụt của thù địch và của sự dữ
tiêu diệt chúng ta.
Trong Ðêm Phục sinh, chúng ta được mời
gọi để lập lại lời hứa Rửa tội. Vấn đề của chúng ta là, chúng ta có ý
thức những gì chúng ta tuyên xưng trong lời hứa đó không? Chúng ta cần
nhớ lại chúng ta đã hứa những gì qua cha mẹ đỡ đầu, hoặc do chính chúng
ta hứa nếu chúng ta chịu phép rửa tội khi đã khôn lớn? Thánh Phêrô cho
rằng, điểm cốt yếu trong lời hứa Rửa tội đó là “một lương tâm thiện hảo”
(I Pr 3:21). Bí tích Rửa tội là một khế ước, một thỏa thuận giữa chúng
ta và Thiên Chúa: Thiên Chúa hứa ban cho chúng ta Tình yêu và lòng
thương xót của Ngài, và chúng ta hứa sẽ sống trung thành với Ngài. Ngài
trở thành Chúa chúng ta và chúng ta trở thành dân của Ngài.
Việc lập lại lời hứa rửa tội phải được
tiếp nối cách sống động trong đời sống hằng ngày của chúng ta, nghĩa là
chúng ta phải luôn nghiêm chỉnh ý thức sống ơn gọi thứ nhất này. Sau ơn
gọi thứ nhất này, chúng ta có bổn phận đi tìm thánh ý Chúa cho ơn gọi
thứ hai của mình, ơn gọi có “ơn làm con Thiên Chúa” làm nền tảng.
ƠN GỌI THỨ HAI: ƠN GỌI TU TRÌ HOẶC ƠN GỌI HÔN NHÂN
Trong ơn gọi thứ nhất, chúng ta trở
thành người con Thiên Chúa và người môn đệ của Chúa Giêsu. Với tư cách
là môn đệ, chúng ta mãi mãi được mời gọi bước theo Thầy Chí Thánh của
mình. Những lời mời gọi của Chúa Giêsu luôn theo đuổi cuộc đời chúng ta:
“Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mà theo Ta”.
Vì thế, dù chúng ta chịu phép rửa tội
vào lứa tuổi nào chăng nữa, đức tin vẫn luôn đòi hỏi chúng ta phải mãi
mãi trung thành với lời chúng ta hứa khi chịu phép rửa tội: “Từ bỏ tội
lỗi, từ bỏ những quyến rũ bất chính, từ bỏ ma quỷ; Tin Thiên Chúa là
Cha, là Ðấng tạo thành trời đất, tin Ðức Giêsu Kitô, Con Một Thiên Chúa,
Chúa chúng ta, sinh bởi Ðức Trinh Nữ Maria, đã chịu khổ hình và mai
táng, đã sống lại từ cõi chết và đang ngự bên hữu Chúa Cha, tin kính Ðức
Chúa Thánh Thần, tin Hội Thánh Công giáo, tin các thánh thông công, tin
phép tha tội, tin xác sống lại và sự sống đời đời…”
Sau khi nhận bí tích đầu tiên đó, chúng
ta tiếp tục lãnh nhận các bí tích khác để giúp chúng ta kiên trì và
thăng tiến trong đời sống ơn gọi căn bản của mình. Ðặc biệt, sau ơn gọi
thứ nhất đó, Chúa còn mời gọi chúng ta bước theo Ngài trong ơn gọi thứ
hai trên hành trình đức tin: Hoặc là ơn gọi đời sống hôn nhân, hoặc là
ơn gọi sống đời sống tu trì.
Không sớm thì muộn, ai trong chúng ta cũng đều phải chọn lựa một trong hai ơn gọi đó: Ði tu hay lập gia đình?
“ÐÀN ÔNG Ở MỘT MÌNH KHÔNG TỐT”:
Ðây
là câu nói trong sách Sáng thế ký, cuốn đầu tiên của Cựu Ước, đoạn 2
câu 18 (Tiếng Anh: “It is not right that the man should be alone”).
Câu Lời Chúa này gợi cho chúng ta hai vấn đề:
1) Từ khởi nguyên, Chúa tỏ ý rằng, Ngài
muốn con người sống có đôi. Nhiều người dùng câu nói Kinh Thánh này để
biện luận khi họ không muốn đi tu – “Ðàn ông ở một mình không tốt” như
vậy phải lấy vợ… – Cũng có lý, nhưng cần phải hiểu rằng, Chúa, nhất là
trong Tân Ước, đồng thời cũng mời gọi chúng ta bước một bước xa hơn nữa
trên con đường hẹp của Tin Mừng, để sống hiến dâng trọn vẹn cho Thiên
Chúa bằng một tình yêu không chia sẻ. “Ðức Giêsu kêu gọi một số người đi
theo Ngài cách gần gũi hơn để Giáo Hội trở thành một dấu hiệu hùng hồn
của ơn vinh thắng” (Trích từ Sứ Ðiệp được truyền đi từ Thượng Hội Ðồng
Giám Mục, tháng 10/94 tại Roma).
2) Ðàn bà ở một mình có tốt không? Có
người nói: Ðàn ông ở một mình không tốt, đàn bà ở một mình thì tốt.
Không biết chắc chắn ý Chúa thế nào đối với người phụ nữ, nhưng tôi
thiển nghĩ, Nếu “đàn ông ở một mình không tốt”, thì đàn bà ở một mình
càng không tốt hơn!… – Dường như con rắn đã khôn ngoan tìm lúc không có
người nào bên cạnh người phụ nữ để cám dỗ…
Tắt một lời, dù đồng ý rằng sống độc
thân ở giữa đời cũng là một ơn gọi, nhưng cách chung, dựa theo Lời Chúa,
tôi không “recommend” các bạn trẻ, nam cũng như nữ, sống độc thân giữa
đời.
Như vậy, chúng ta tạm để qua một bên cái “choice” thứ ba này.
HAI ƠN GỌI, HAI BẬC SỐNG
Như vừa nói trên, chúng ta sẽ phải chọn
lựa một trong hai ơn gọi: một là đi tu, hai là lập gia đình, chứ không
ai “bắt cá hai tay” được cả! Ðó là người sống tích cực. Hai ơn gọi này
dẫn đến hai bậc sống khác nhau: bậc sống tu trì và bậc sống gia đình.
Hai bậc sống này có những điểm giống
nhau, như: họ đều phải nỗ lực để nên thánh, xây dựng Giáo Hội, truyền
giáo… Nhưng cũng có những điểm khác nhau, như: đời sống gia đình lo việc
truyền sinh về thể lý, mặc dù có góp phần về đời sống tinh thần, còn
đời sống tu trì chuyên lo việc truyền sinh về đời sống thiêng liêng; Mọi
người đều thuộc về dân Thiên Chúa, nhưng các tu sĩ, linh mục, nhất là
Giám mục là những người ở “cấp lãnh đạo” dân của Người, mặc dù họ cũng
là một phần tử trong dân của Người; tình yêu trong đời sống gia đình
tuyệt đẹp, nhưng trong đời sống tu trì, xét theo bản chất còn đẹp hơn
nhiều!… Mong các bạn khôn ngoan chọn lựa!…
Chúng ta sẽ bàn về những điểm tương dị của hai ơn gọi này ở hai bài chia sẻ khác.
YẾU TỐ TÌNH YÊU TRONG MỌI ƠN GỌI
Như chúng ta vừa nói ở trên, có hai ơn
gọi, vấn đề là chúng ta có thực sự sống ơn gọi của mình hay không. Ðể
hiểu và sống ơn gọi, chúng ta cần phải hiểu yếu tố quan trọng của ơn
gọi: TÌNH YÊU.
Trong phần này, tôi xin nhường lời cho Mẹ Têrêxa Calcutta. Mẹ nói:
“Một cách đơn giản, ơn gọi là một
tiếng gọi để tôi hoàn toàn lệ thuộc vào Ðức Kitô, với ý thức rằng, không
gì có thể tách tôi ra khỏi Tình yêu của Người.
“Ơn gọi là một lời mời gọi để sống trong tình yêu với Thiên Chúa và để minh chứng tình yêu đó.
“Tôi yêu mến Chúa thế nào? Tôi minh chứng tình yêu của tôi cho Thiên Chúa thế nào?
“Thưa, bằng cách làm thật tốt đẹp
công việc được trao phó, bằng cách thực hiện một cách đơn sơ những gì
Chúa ủy thác cho tôi dưới bất kỳ dạng thức nào.
“Chẳng hạn như cuộc sống của các chị
em đã tuyên khấn – đúng như trên thực tế, họ đã trở thành hiền thê của
Chúa Giêsu chịu đóng đinh – đó là ơn gọi của họ: yêu Chúa Giêsu bằng một
tình yêu không chia sẻ, qua đức khiết tịnh, qua sự tự ý sống thanh bần,
qua việc hoàn toàn từ bỏ mình trong đức vâng phục, và qua việc tự ý hết
lòng phục vụ những người nghèo nhất của những người nghèo. Họ minh
chứng tình yêu của họ đối với Thiên Chúa bằng việc đặt tình yêu đó trong
những hành vi sinh động.
“Như thế, dù bạn được trao phó cho bất kỳ công việc gì, với tư cách một tu sĩ, hay một giáo dân – đó là phương tiện cho bạn để bạn dành tình yêu của bạn cho Thiên Chúa trong một hành vi sinh động, trong một hành vi của tình yêu… Bất kỳ khi nào bạn mỉm cười với một người nào đó, nụ cười đó là một hành vi của tình yêu, là một món quà cho người đó, một cái gì thật đẹp…
“Do đó, nếu tôi biết làm thế nào để
yêu mến Ðức Kitô, nếu tôi muốn biết tôi có thực sự ở trong tình yêu với
Thiên Chúa không, tôi chỉ cần nhìn xem tôi đã làm công việc Ngài đã trao
phó cho tôi như thế nào – Có bao nhiêu tình yêu tôi đã đặt vào trong
công việc của tôi.
“Bạn thấy đó, Vấn đề của ơn không hệ
tại ở chính công việc – ơn gọi của chúng ta là trọn thuộc về Ðức Giêsu
với ý thức rằng, không gì có thể tách lìa chúng ta ra khỏi tình yêu của
Người.
“Ơn gọi không phải là những gì chúng
ta đang làm, hay chúng ta làm được bao nhiêu việc, mà là bao nhiêu tình
yêu tôi đã đặt vào công việc tôi đã được trao phó.
“Những gì bạn đang làm, có thể tôi
không làm được… Những gì tôi đang làm, có thể bạn không làm được, nhưng
tất cả chúng ta đều có thể làm cái gì đó thật đẹp cho Thiên Chúa”.
(Trích dịch từ “The best Gift is Love / Meditations by Mother Teresa”, tr.113-116).
(Trích dịch từ “The best Gift is Love / Meditations by Mother Teresa”, tr.113-116).
No comments:
Post a Comment